Một giuộc
Lão Cò vào trong buồng bê hũ rượu
Tiên Lãng Tửu ra, đã lâu rồi hôm nay bố con bác Thảo Dân mới tới, lão cũng muốn
uống vài chén cho thông khí huyết, đầu óc thăng hoa. Thằng Út đỡ hũ rượu từ tay
lão Cò nó bảo:
- Kể từ ngày được cắp vợt xúc tép đi cùng các
sếp tới các sân ten-nít, nên cháu được thưởng thức đủ loại rượu Tây, Tàu. Ngẫm
lại chả có loại rượu nào bằng Tiên Lãng Tửu mà bố cháu đã lấy 109 loại lá cây
chế ra loại rượu này. Hôm rồi cháu mang mấy chai biếu các sếp uống thử, sếp nào
cũng bảo: Đúng là Tiên Lãng Tửu, dù Minh Mạng Thang hay Suối Tiên Đệ Nhất
Tửu cũng không sánh nổi...
Lão Cò nghe thế
nhìn bác Thảo Dân cười ruồi:
- Bác nghe thằng
Út nói về loại rượu ngâm lá cây của bác có sướng không?
Bác Thảo Dân gật
gù:
- Nếu đó là lời
khen thật của các sếp thì đó là chứng chỉ cho loại rượu mà tôi ngày đêm lên núi
Hài tìm kiếm đủ loại dược thảo để chế ra loại rượu này...
- Tôi vẫn chưa hẳn tin lời khen của nó đâu, rất
sợ kiểu “Mèo khen mèo dài đuôi”.
Thằng Út nghe
thế vội bảo:
- Lão Cò dạo
này hay đa nghi Tào Tháo quá. Cháu có giống lão giám đốc tọ tẹ đâu. Hôm rồi
nghe người ta nói lão ấy khen cậu con rể tốt nghiệp đại học tại chức là một người
có tài năng, giới thiệu vào lãnh đạo hàng tỉnh. Thiên hạ nghe thế thấy chối tai
quá mới bảo: Tham như “lái chó”, ngu như “lái chó” mới sắp ghế cho thằng con rể
bất tài lên làm lãnh đạo.
Lão Cò vội đặt
chén rượu xuống chiếu:
- Thế hả? Tao
nghe nói lão giám đốc tọ tẹ không bổ nhiệm những người tốt nghiệp đại học tại
chức kia mà?
- Ối giời đất
ơi, ai mà tin được lão “lái chó” chứ? Mồm lão ta nói không tuyển trung cấp,
nhưng lão lại ép người ta nhận một lũ con cháu nhà lão ấy học trung cấp vào
biên chế nhà nước chứ. Lũ con cháu nhà lão ấy nhiều đến nỗi lão chẳng nhớ hết họ
tên từng đứa.
Bác Thảo Dân từ
nãy vẫn ngồi yên nay mới đập tay xuống chiếu:
- Không nhớ họ
tên con cháu mình, chắc là loại cháu rơi, cháu tiền?
- Thiên hạ
cũng nói như vậy. Người ta bảo: Mua “lái chó” chỉ bằng bữa thịt chó. Nay người
ta đem đến vài chục triệu khiến lão ta mờ mắt nên nhận xằng là cháu để kiếm
phong bì. Đó là kiểu làm tiền bẩn thỉu của “lái chó” lão Cò ạ.
Lão Cò nghe thế
thở dài.
- “Lái chó” mà
làm tiền trắng trợn như thế thì cái ngành mà “lái chó” đang làm giám đốc nát
bét hết rồi sao?
- Không nát mới
lạ chứ? Dịch lở mồm long móng rồi cúm gia cầm bùng phát khắp nơi, lão giám đốc
tọ tẹ vẫn ung dung ngồi nhà chỉ đạo qua điện thoại...
Bác Thảo Dân sốt
ruột quá mới hỏi:
- Cấp trên có
biết những việc làm của tay giám đốc tọ tẹ với biệt danh “lái chó” đó không nhỉ?
- Chứ sao lại
không biết? Dưng mà bố ơi, cùng một giuộc cả thôi, rút dây thì sợ động rừng.
Lão Cò giơ hai
tay lên trời mà than:
- Thế thì đại
loạn thật rồi...Thái Sinh