Xuất khẩu
tiến sĩ
Thái Sinh
Lão Cò buông tờ
báo xuống chiếu nhìn bác Thảo Dân thở dài:
- Ước mơ của
tôi và bác là xuất khẩu tham nhũng xem ra không ổn rồi...
- Lão nói lạ thật,
trên mặt báo hàng ngày đều đưa tin nhan nhản các vụ tham nhũng, ít thì vài trăm
triệu, nhiều thì hàng chục, hàng trăm tỷ đồng. Nhìn chỗ nào cũng thấy tham
nhũng, chả thế mà ông Chủ tịch nước nói tham nhũng bây giờ không phải là một
vài con sâu, mà cả một bầy sâu. Tham nhũng đã trở thành một bộ phận không nhỏ rồi,
đó là thứ mà nước ta quá nhiều thì phải xuất khẩu chứ, sao lão lại bảo không ổn
là không ổn thế nào?
Nghe thế lão Cò
cười mủm mỉm:
- Thì ai cũng
biết thế, nhưng đã ai tìm ra cái bộ phận không nhỏ ấy nó nằm ở chỗ nào mà đào bới
đem xuất khẩu.
- Công an Việt
Nam giỏi nhất thế giới mà không tìm được cái bộ phận không nhỏ đó thì cũng kỳ
thật đấy. Hoá ra tham nhũng là tài sản quý hiếm của nước ta không thể xuất khẩu
được?
- Vậy theo bác
thì nước mình xuất khẩu được thứ gì mạnh nhất?
Bác Thảo Dân vò
đầu bứt tai, rồi hút thuốc lào, rồi gảy tàn đóm, rồi hắng giọng dăm bảy bận mới
bảo:
- Tôi dân đen
biết thế quái mặt hàng nào của mình có thế mạnh mà xuất khẩu được. Lão là tiến
sĩ, chữ nghĩa đầy mình, ăn cơm thiên hạ mòn cả bát đũa mà còn chả biết thì cái
thằng dân như tôi thì biết gì được? Nhưng cũng lạ thật đấy lão Cò nhỉ, hôm qua
xem báo mới hay bố con ông nông dân Trần Quốc Hải ở Tây Ninh vừa được Vương quốc
Campuchia trao tặng huân chương Đại tướng quân vì có công chế tạo xe tăng chiến
đấu cho họ.
Lão Cò như bừng
tỉnh:
- Kỳ tài! Kỳ
tài! Tôi không thể ngờ một nông dân chính hiệu, học hành chẳng đến nơi đến chốn
vậy mà chế tạo được cả máy bay và xe tăng thì phải phục ông nông dân ấy sát đất
- Lão chợt thở dài - Chả bù cho tôi với danh hão tiến sĩ chỉ loè được những
quan chức háo danh thôi. Ngẫm ra mà hổ danh cho thứ tiến sĩ giấy bác ạ...
Bác Thảo Dân cười
ha hả?
- Một nông dân
chân đất như thế chắc được nhân dân kính trọng ngàn lần so với những người
khoác đầy mình những học hàm, học vị mà chả có công trình khoa học gì? Đứng trước
hai cha con nông dân ấy các vị tiến sĩ chắc cảm thấy xấu hổ lắm nhỉ?
Im lặng một lát
lão Cò thở dài:
- Thời thế bắt
người ta phải thế. Chừng nào người ta còn coi trọng cái danh hão thì chừng ấy các
lò ấp tiến sĩ còn nở rộ. Như tôi đây ham hố gì cái danh tiến sĩ đâu. Dưng mà để
loè các chủ đầu tư thằng cháu mới ghi tên tôi đi học tiến sĩ đấy chứ. Có vị
nói, giá họ ghi danh con bò, sau hai năm đi học cũng có bằng tiến sĩ như ai.
- Nghe nói kế
hoạch tới năm 2020 nước ta sẽ đào tạo đủ 20 ngàn tiến sĩ, không chỉ đủ tiến sĩ
trong các trường đại học mà cán bộ cấp phường ở thủ đô cũng phổ cập tiến sĩ để
có những ý tưởng mới. Khi đó ra đường đụng đâu cũng gặp tiến sĩ...
- Ôi giời bác
Thảo Dân ơi, bác nói vậy làm tôi thấy xấu hổ lắm. Không chờ đến ngày đó đâu, hạng
tiến sĩ như tôi bây giờ cũng đã nhan nhản khắp nơi rồi.
Bác Thảo Dân vỗ
đùi:
- Nhiều tiến sĩ
như vậy chúng ta phải xuất khẩu tiến sĩ thôi. Xuất khẩu chất xám chắc chắn thu
nhiều ngoại tệ hơn là xuất khẩu sức lao động có phải không lão Cò?
Nghe thế lão Cò
bật cười:
- Có ma họ nhập
khẩu hạng tiến sĩ giấy như tôi. Hai nông dân chế tạo xe tăng cho Campuchia họ cần
hơn là lũ tiến sĩ giấy bác ạ.