Tản văn của: Thái
Sinh
Sau những ngày mưa ngâu tôi giật mình
nhìn ra ngõ bất ngờ nhận ra màu hoa mướp vàng rực rỡ trong nắng. Tôi sinh ra ở một
làng quê đất chật người đông, bởi thế nhà nào cũng tận dụng mọi khoảnh đất trống
để trồng cấy hoa màu. Trồng mướp không tốn đất nhưng phải có không gian làm giàn.
Mướp là loài thân leo dễ trồng, đất nào cũng sống và cho quả, cũng giống như cuộc
sống của người dân quê không cầu kỳ chỗ ở, leo hàng rào, mái bếp, trên nóc chuồng
trâu, chuồng gà…bất kể chỗ nào cũng leo được. Vì không đủ đất nên nhiều gia đình
ở quê tôi lấy luôn cái ngõ, mảnh sân làm giàn cho mướp leo, vừa che được cái nắng
gay gắt mùa hạ lại vừa có quả ăn. Sau buổi đi cày về được một bát canh mướp nấu
với rau đay và cua đồng thì nhất trần đời. Chả biết hoa mướp vàng có sức hấp dẫn
đối với những chú ếch thế nào, đã khiến các chú phải sa vào bẫy? Thuở nhỏ tôi thường
theo những thợ câu đi quanh các ao đầm trong làng, người ta buộc chiếc hoa mướp
đã vặt bớt cánh vào gần mồi câu rồi quăng
ra xa khéo rê trên đám bèo và lớp lá hoa súng. Chả biết những chú ếch ẩn nấp ở đâu
thấy màu vàng của hoa mướp là lao tới đớp mồi. Thật tội nghiệp cho loài háo sắc
khi bị nhốt vào trong giỏ rồi còn kêu ộp oạp. Có lẽ thế mà người ta có câu thành
ngữ “ ếch vồ hoa mướp”, chỉ loại
người tham lam hễ thấy lợi là lao đầu vào.
Làng
tôi có một người tên là Lý, chị hơn tôi chừng chục tuổi, người yêu của chị tên là
Đông, anh nhập ngũ năm 1968, đó là những năm tháng chiến tranh chống Mỹ cứu nước
đang diễn ra ác liệt nhất. Hai năm đầu gia đình và chị nhận được vài bức thư của
anh, sau đó thì không nhận được bất cứ tin tức gì nữa. Người ta đồn rằng anh Đông
đã hy sinh rồi, chị sao không đi lấy chồng còn đợi anh ấy làm gì? Chị trở nên ít nói như người mắc bệnh trầm uất,
cứ từ độ tháng 5 khi hoa mướp bắt đầu nở
người ta lại thấy chị xếp quần áo vào chiếc tay nải đi lang thang như thể đi tìm
ai đó. Người làng tôi bảo chị mắc bệnh “ Rồ hoa mướp”. Vài tháng sau khi trời chuyển
sang Thu chị lại trở về làng làm ăn bình thường như mọi người khác. Bây giờ thì
chị đã già, mái tóc bạc phơ sống một mình trong căn nhà lá ven đồng và căn bệnh
“ Rồ hoa mướp” đã mất, chị không đi lang thang như nhiều năm trước đây. Năm ngoái
tôi đến thăm chị, chị bắc một giàn mướp suốt từ ngoài ngõ cho đến sân, mùa hoa nở
vàng rực rỡ. Chị bảo tôi: Năm nào chị cũng bán được ngót hai tạ mướp, đấy là chưa
kể cho bà con làng xóm em ạ. Hôm ấy chị mời tôi ở lại ăn cơm, chị hái những chùm
nụ mướp nấu với canh cua đồng ngọt lịm. Sau bữa cơm chị lấy từ đáy chiếc hòm gỗ
cũ kỹ mấy lá thư đã ố vàng vì mồ hôi và năm tháng. Chị đọc cho tôi nghe vài đoạn, rồi thẫn thờ nhìn
ra ngoài ngõ vàng rực màu hoa mướp.