Tản văn của Thái Sinh
Thế là mẹ tôi đã mất rồi, cho đến
nay tôi vẫn chưa tin đó là sự thật. Mẹ tôi nằm đó, gương mặt bình thản như hoàn
tất mọi công việc lớn lao ở trên đời. Trước lúc mất, mẹ lấy từ đáy hòm ra một túi
nhỏ đã ố vàng vì mồ hôi và năm tháng đưa cho tôi: “Mẹ dành dụm được ít tiền cho
con để làm vốn sau này...”
Tôi
mở túi, lôi ra được một chuỗi tiền xu, hai bó tiền hào, vài xấp tiền một nghìn,
hai nghìn...Những đồng tiền cũ mèn, đen đúa mồ hôi in từ thời nảo thời nào, có đồng
cũ quá số đã mờ, có đồng không thể sử dụng được vì đã qua nhiều lần đổi tiền.Trong
số tiền ấy tôi nhận ra những đồng tiền tôi cho mẹ mua trầu, ăn quà sáng...Tất cả
được mẹ vuốt phẳng phiu, buộc lại bằng thứ lạt gói bánh. Tôi đếm tất cả tiền cũ,
tiền mới được: Một trăm tám mươi hai ngàn, sáu trăm bốn mươi ba đồng hai xu.
Tôi nhớ có lần mẹ nói: “ Mỗi gánh cỏ mẹ cắt cho nhà Tổng Bái được trả hai hào, đong
được hai đấu gạo con ạ...”Mắt tôi nhoà đi. Hoá ra, số tiền này mẹ tôi đã dành dụm
suốt tám mươi năm của đời mẹ. Tôi ôm cái túi vải vào lòng, đó không phải là mớ tiền
hơn một trăm ngàn, đó là những năm tháng tảo tần mà mẹ đã đổi bằng mồ hôi và nước
mắt. Chưa một lần mẹ tôi bước chân ra khỏi luỹ tre làng, cả đời ngụp lặn trong đói
nghèo, sấp mặt với đất đai, ruộng đồng và mưa nắng. Hẳn mẹ tôi nghĩ rằng số tiền
mẹ dành dụm đó sẽ giúp tôi bước qua vũng bùn nghèo túng? Nhưng, một người cả tin
không biết một chữ bẻ đôi như mẹ, đâu có hay thời thế đã bao lần đổi thay?
Tôi
chưa thành danh nhưng đã viết dư một ngàn trang sách, cứ ngỡ những điều mình viết
ra là ghê gớm lắm. Hoá ra, đó chỉ là những trang viết tầm thường, vớ vẩn nếu so
với những gì mẹ đã dành cho tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét