Cuội...
Thái Sinh
Vợ lão Cò
quăng đôi quang gánh ra đầu hè giọng chán nản:
- Ối giời đất ơi, làm cái thằng dân
đen sao mà khổ thế này. Đã còng lưng vì phải gánh bao nhiêu là phí, nay giá cả
thì cứ tăng vù vù. Từ đầu năm đến nay giá cái gì cũng tăng, từ ông xăng dầu đến
ông điện lực đua nhau tăng giá, chỉ có mỗi hạt thóc củ khoai mà sao chả tăng
chút nào...
Bác Thảo Dân
đang tán róc với lão Cò về tình hình chiến sự ở tận Syria và chuyện quan chức tỉnh ta đang kiểm thảo
nhau về chuyện phong cách, hay lối sống gì gì đấy nghe vợ lão Cò kêu trời như vậy
thì ngừng lại.
- Ờ nhỉ, lão
Cò còn nhớ cái ông bộ trưởng gì đó khi mới nhậm chức tuyên bố hùng hồn với báo
chí rằng: Cần phải minh bạch hoá giá cả trong việc kinh doanh xăng dầu. Không
ai doạ được nhà nước, nhà nước cũng chẳng doạ ai, nếu công ty nào làm ăn bí bơ
thì phải giải tán để thành lập công ty mới. Vậy mà đã nửa nhiệm kỳ rồi, có công
ty nào bị đóng cửa đâu? Mỗi lần giá xăng chuẩn bị tăng là các cây xăng đồng loạt
đóng cửa, họ đưa ra rất nhiều lý do để ghìm hàng chờ tăng giá. Khổ cho mỗi người
dân thấp cổ bé họng chả biết kêu ai...
Lão Cò lắc đầu:
- Toàn nói
nhăng, nói cuội cả bác ơi. Bây giờ tôi nghiệm ra rằng: Cha nào tuyên bố hùng hồn,
đánh bóng tên tuổi mình bằng những lời hứa thì y như rằng cha ấy chẳng làm nổi
trò trống gì. Bác còn nhớ cái ông bộ trưởng gì đó nói phải cho tư lệnh ngành
toàn quyền quyết định, thì ai cấm ông ta quyết định? Những việc ông ấy đưa ra
là tăng thu phí của người dân, nghĩa là ông ta vét sạch từng đồng bạc lẻ trong
túi áo dân bác ạ. Còn cái ông nắm giữ ngành ngân hàng, tưởng ông ta tái cấu
trúc gì, hoá ra là sáp nhập mấy ngân hàng lại vì không còn khả năng thanh toán,
thắt chặt tín dụng đến nỗi công ty của thằng cháu tôi muốn vay để làm tiếp mấy
cái công trình cũng đành chịu. Ấy vậy mà ông ta còn oang oang nói rằng chúng ta
không quá lo cho nền kinh tế đất nước. Chỉ hai ông lãnh đạo ngân hàng bị bắt mà
tất cả đã nháo nhào cả nên, chứ kiểm soát cái nỗi gì?
Bác Thảo Dân
vịn vách đứng dậy toan bước ra cửa như nhớ ra điều gì chợt quay lại:
- Mấy bữa nay
lão có xem ti vi nghe lãnh đạo các tỉnh quyết tâm chỉnh đốn, chỉnh phong chứ?
- Khó tin lắm
bác ạ. Tổ cha thằng Cuội! Sao con cháu nó lại đông đúc nhiều thế? Mấy chục năm
nay người ta đều quyết tâm chống tham nhũng, tiêu cực thì có chống được gì đâu.
Tham nhũng mỗi ngày một lớn, tiêu cực mỗi ngày một nhiều, cũng như giá cả leo
thang chẳng kiểm soát nổi nữa là. Nói thật là tôi thấy nản quá rồi. Hôm rồi bà
nhà tôi phải bán mấy tạ thóc để lấy tiền đóng học phí, tiền gửi xe đạp, tiền nước,
tiền điện, tiền vệ sinh cho cháu...Ối giời ơi, sao mà nhiều thứ phí thế. Gãy gập
lưng chứ đừng nói còng lưng nhá...
Bác Thảo Dân
thở dài, nói với vợ lão Cò:
- Mà bà kêu ca
ở đây cho ai nghe?
- Chả lẽ tôi
ra giữa núi Hài kêu à?
- Thì bà cứ
ra đó mà kêu, để cho trời nghe, đất nghe. Còn kêu ở đây giải quyết được gì?
Nghe thế, vợ lão
Cò trợn mắt lên, giọng rít lên:
- Vậy cái quyền
được kêu của người dân cũng bị cấm à? Thì tôi ra giữa làng giữa xóm kêu thật to
cho cả làng cả nước nghe đây...
Lão Cò đứng
phắt dậy, quát lớn:
-
Bà có im cho tôi được nhờ. Lũ Cuội nói nghe đã điếc tai lắm rồi, nay đến lượt
bà kêu la thì ai chịu nổi? Mà phải biết nhìn về tương lai mà hy vọng chứ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét